Chủ Nhật, 5 tháng 10, 2008

"Và cơn mưa tới, mát tâm hồn".

Cuối cùng, sau cái nắng thui người của mùa hè Đà Nẵng thì cuối cùng trời cũng đã mưa. Mưa to và rất lạnh. Mình cũng không biết tại sao những dịp như vậy, mình lại rất thích những bản nhạc nhẹ nhàng, nhưng nhiều cảm xúc, những bản jazz phối nhẹ nhàng nhưng không mất đi vẻ quyến rũ của nó. Có lẽ, trong cơn mưa, tâm trạng con người trở nên mềm mại dịu dàng, nồng nàn hơn, nhạy cảm hơn, và dễ bị tổn thương hơn chăng? Có phải vì vậy mà jazz đã trở thành một chỗ dựa vững chắc trong lúc tâm trạng đang biến đổi như vậy chăng?


Không quá mạnh mẽ, cuồn nhiệt và tuôn trào như rock, jazz vẫn mãnh liệt, chảy trong tâm hồn, trong suy nghĩ. Không phải bộc lộ và rõ ràng như rock, jazz vẫn có một chút gì đó bí ẩn, nội tâm, chất chứa rất nhiều tâm sự và suy nghĩ. Có thể là những suy nghĩ thoáng qua, những điều bất chợt, nhưng đôi khi lại là những điều đã ám ảnh trong đầu óc, đã dằn vặt rất lâu nhưng chưa thể nhận diện rõ ràng. Để rồi một ngày nào đó chợt bùng cháy, cháy mãi. Có phải đó là lý do xuất hiện của những giai điệu ngẫu hứng, lúc nhanh lúc chậm, của những dòng cảm xúc bất chợt bùng lên trong người nghệ sĩ, của việc xuất hiện thứ âm nhạc mà chẳng có quy luật nào trong việc biểu diễn. Một ca khúc jazz kinh điển, có thể bạn chẳng bao giờ nghe được 2 lần giống hệt nhau, vì có bao giờ bạn có 2 tâm trạng giống hệt nhau tới từng chi tiết nhỏ nhất hay không nào?
Và có lẽ, entry này dành cho tất cả những ai đã yêu, đang yêu (dù có được yêu lại hay ko), và sẽ yêu (hay Mèo nói là cho mọi người cho rồi).



Hẳn ai từng nghe Michael Bubble hát thì có nghe tới My funny valentine rồi phải không? Đây là một ca khúc jazz bất hủ, lâu đời, tràn đầy tình cảm, chân thành mà Mèo rất thích. Nhưng bài này còn có một tên khác là The Fabulous baker boys, vốn là soundtrack của bộ phim cùng tên, do Michelle Pfeiffer đóng vai chính (thích bà bà này tương đương Meg Ryan). Khi các bạn nghe ca khúc này, nếu ai không thích nghe jazz cho lắm, thấy nó giống như ca khúc đám ma vây, nhưng thật sự, với một nhịp điệu chậm, cùng với tiếng đại phong cầm dạo nhẹ nhẹ, cùng tiếng piano đệm ngẫu hứng, nó thích hợp hơn bất cứ giai điệu nào để diễn tả tâm trạng của nhân vật trong câu chuyện.


Ngại ngần, nhút nhát nhưng vô cùng chân thật, có chút bối rối khi bày tỏ tấm lòng với người mà cô yêu. Đối với cô, người cô yêu vô cùng đẹp, mọi thứ liên quan tới anh đều đẹp, từ mái tóc, tới miệng, tới cách anh nói, tất cả đều quyến rũ cô. Anh cũng có quan tâm tới cô, anh cũng để ý tới cô, và có lẽ, còn tìm cách để được cô chú ý nữa, nhưng anh không biết rằng, chẳng cần anh làm gì cả, thì hình ảnh của anh lúc nào cũng ở trên mọi thứ trong suy nghĩ của cô rồi. Chỉ cần anh ngồi lại với cô, một chút , một chút thôi, ngồi cạnh bên cô, chia sẻ với cô thì ngày nào cũng là một funny valentine. Cả câu chuyện được kể với một điệu rất chậm, diễn tả một cách tinh tế tâm trạng của một cô gái đang yêu. Cảnh mà Michelle Pfeiffer ngồi bên chiếc piano, vừa đàn vừa hát ca khúc này là một trong những cách tỏ tình hay nhất trên phim (ai thích thì học hỏi nhé). Và thử lắng nghe khi một anh chàng cũng có những suy nghĩ và rụt rè như con gái thì nó sẽ như thế nào nhé.


Tiếp theo là một ca sĩ châu Á hát Jazz cũng khá hay mà tôi tình cờ biết trong một lần đi cafe với bạn. Người gốc Singapore, bắt đầu hát bằng tiếng Anh, nhưng chỉ nổi tiếng từ khi hát tiếng Nhật. Hiện tại Olivia là một ca sĩ hát Jazz khá nổi tiếng trên thị trường Châu Á. Giọng ca của Olivia cũng không có gì đặc sắc lắm, không có độ ấm đặc biệt như Norah, không có chất phiêu quái quái như Michael Bubble, hay nói thẳng thì giọng của Olivia khá ư là hiền. Nhưng chính cái hiền đó cùng những ca khúc Jazz nhẹ như thở của Olivia chính là điểm cuốn hút người nghe nhiều nhất, trong đó có cả Mèo. Hiện giờ thì Olivia đã ra được tổng cộng là 7 CD rồi, nhưng rất tiếc là Mèo chỉ mới nghe được một đĩa của cô mà thôi. Giới thiệu ca khúc chủ đề album thứ 5 của Olivia - Fall in love with- và cũng là album nổi tiếng nhất của Olivia, nếu có điều kiện thì sẽ giới thiệu các album tiếp theo sau nhé.



Kết thúc entry này sẽ là một ca sĩ hát Jazz tượng đài, nghe đã lâu nhưng không chịu nhớ tên, mãi tới khi bộ phim La Vie n Rose giành giải phim hay nhất tại liên hoan phim j đó thì mới nhớ ra thôi. Edith Piaf, một tượng đài âm nhạc của nước Pháp , một tượng đài không thể đánh sập của nhạc Jazz. Bài hát mà Mèo muốn nói tới không phải là La Vie N rose, vì nó quá nổi tiếng rồi. Muốn nói tới một ca khúc khác cũng rất hay của Edith Piaf, The autumn leaves. Trong clip dưới, bạn sẽ không tránh khỏi cái cảm giác rợn da gà với tiếng xước của chiếc máy chạy đĩa cũ kỹ, với tiếng rè rè và tiếng đàn quá da diết, gần như là dằn vặt, ám ảnh, chợt vang lên giọng hát gần như là mộc của Edith, ấm áp,da diết và nồng nàn, nghe xong cứ làm Mèo thấy bần thần, cứ thấy có quá nhiều tiếc nuối còn đọng lại, thấy mỗi chiếc lá rơi đều có quá nhiều cảm xúc...

Meoopal


0 nhận xét:

Đăng nhận xét