Quốc khánh cách đây hơn một năm.
Dạo đó trời cũng mưa mưa giống như bây giờ. Tôi và hai người bạn đang trên đường đến Oasis, một quán nhỏ nằm trong hẻm đường Nguyễn Chí Thanh. Không hiểu sao, cô bạn tôi đổi ý, nói "Mèo, đi quán khác, ko vô Oasis nữa". Quẹo ngay góc ngã tư đèn đỏ Trần Phú, Hùng Vương, vô một quán cafe rất nhỏ, cái biển tên bé xí chỉ có một chữ Nếp viết tay bằng phấn trên một cái bảng nhỏ kiêm luôn thực đơn của quán. Chúng tôi lên tầng 2. Tầng 2 của quán tạo cho tôi một cảm giác ấm đến lạ, có lẽ vì ánh nến, có lẽ vì những khoảng không gian gần nhau nhưng vẫn tạo được sự riêng tư tối đa, có lẽ vì cái đĩa nhạc hòa tấu đang bật lúc đó, có lẽ vì cái ghế nệm êm ái với áo ghế có loại hoa văn rất lạ. Tôi cười, một lựa chọn đúng cho một buổi tối mưa dầm. Nhưng đó chẳng phải lý do mà cô bạn tôi chọn Nếp. Có lẽ, vì cô bạn yêu chủ quán này, nên đoán rằng tối nay cô chủ sẽ hát. Mà đúng vậy thật, cỡ 8 giờ, bạn bè cô chủ kéo tới. Hai anh chơi guitar, chủ quán chơi guitar và một chị (theo lời bạn tôi là em của chị chủ quán cũ) chơi violon. Cô chủ có chất giọng khàn, một phần có lẽ vì cô hút thuốc lá, một chắc do trời sinh, hát Zombie mà tới bây giờ, tôi vẫn còn ấn tượng vì nó quá hay, hay hơn cả bản của The Cranberries mà sau này tôi mới nghe. Nhưng chị chơi violon đó cũng chẳng thua gì. Norwegian wood, Chênh vênh và Lạc, rợn xương sống. Hát bằng trái tim, đó là điều tôi cảm nhận vào tối hôm đó.
Khoảng 1 hay 2 tháng sau.
Tình cờ đọc blog của một chị bạn quen, có link "Nghe tôi kể này". Tâm trạng hôm đó của tôi cũng không được tốt cho lắm.
"Xin hãy đến đây, tôi kể cho nghe..."
Một mở đầu quá nhẹ nhàng cho một bài hát. Mà bản thân bài hát đó cũng thật sự là nhẹ nhàng, với tiếng ghitar thùng đệm nhỏ, nhẹ, xen lẫn tiếng violon ở khúc đầu, nhịp chậm, giọng ca cứ nhẹ nhàng, nhẹ nhàng kể "câu chuyện về người em gái xinh". Nhưng, sự nhẹ nhàng đó nó chỉ giống như là lót đường, là đế của một sự mãnh liệt, một sự mãnh liệt đến mức điên cuồng mà thôi. Cô em gái, nhẹ nhàng, dịu dàng, nhưng... Tôi cảm thấy tình cảm của cô nhiều, nhiều lắm. Cô yêu nhiều lắm, cây cỏ, mùa màng... Tôi thấy tình cảm của cô mãnh liệt lắm, làm chín mùa xuân, làm mùa hạ rạo rực, làm mùa đông mê mẩn... Đâu phải dễ dàng đâu.
Người em gái đã là một sự mãnh liệt, thì "câu chuyện về người điên" tiếp sau gần như là một sự cuồng si. Tình cảm quá nhiều, dù đã dành cho cả cây lẫn cỏ, cả hòn đá ven đường nó vẫn còn tiếp tục cháy. Để mong là mây gieo giắc tình cảm đó, đã mong lang thang để chia sẻ tình cảm đó, mong muốn kiếp sống chỉ để yêu, yêu như người điên để chẳng phải quan tâm gì cả...
"yêu tuổi trẻ bỏ hoang, cùng kiếp sống ơ hờ". Tôi cứ tưởng người viết bài này phải trên 30 tuổi kia. Google it. Lê Cát Trọng Lý, năm sinh, 1987. Ớh. Nơi sinh, Đà Nẵng. Ớh. Chị từng mở quán Nếp, Ớh. Cô bạn đã dẫn tôi đi quán Nếp ko hề biết điều này. WoW.
Hết tò mò về người hát, tôi tập trung vào cái "album" trên nhacso.net.
"Thương". Cái tên rất ngắn phải không? Cũng vẫn lối đánh guitar rất đơn giản ấy. Cũng vẫn giọng hát lạ lạ quái quái ấy. Vẫn kiểu kể chuyện từ từ, tưởng như dịu dàng ấy. Nhưng bài hát này có vẻ bớt dữ dội hơn bài trên, dù vẫn là "ghen với gió, giận cơn mưa, mong cho trời đứng lại" "giật nụ hôn từ gió khát"... Dường như đó chỉ là những cảm xúc nhẹ nhàng, vu vơ, làm vài ba cái vớ vẩn để quên một thứ gì đó thôi, chứ không day dứt và thôi thúc như trên. Ước mơ lớn, mong muốn lớn, và con người nhỏ bé, dường như làm ta say. Cô nàng trong bài hát bơ vơ (có vẻ chữ này ko đúng lắm), đắn đo suy nghĩ, nghĩ chán rồi vẫn chưa ra thế là mơ thôi... Đơn giản nhỉ...
Đó là hai bài lần đầu nghe tôi thích nhất của Lê Cát Trọng Lý. Sau này tôi thích thêm Cười Adam và Chưa ai cũng trong "album" đó. Mới có trên mạng là Ghen, Sen và Trời ơi. Đôi bờ thì đã có lâu rồi, cũng là một bài hát rất đáng nghe, mặc dù nó hơi hao hao giống Que Sera, một bài nhạc Pháp. Tưởng là tháng 8 Lý ra album, thế mà vẫn chưa thấy.
Hôm nay tôi dài dòng lắm nhỉ, nói thì nhiều mà cũng chẳng được bao nhiêu. Thôi kệ hỉ, lâu lâu cũng dài dòng một tẹo.
Meoopal
1 nhận xét:
1 Chiều mưa , nghe ai đó kể thứ gì ...Dễ thương thiệt !
1 ngõ quẹo , 1 sự đổi ý chắc có lẽ làm nên 1 sự lựa chọn tiệt zời.
+ với 1 lời cảm ơn...
Hihi :D
Đăng nhận xét