Thứ Ba, 27 tháng 10, 2009

Rock và tôi.


Có lẽ rock đã nằm sẵn đâu đó trong con người tôi từ rất lâu rồi. Nó dần dần len lỏi đi vào từ ngóc ngách của tâm hồn tôi, thấm vào dòng máu đang chảy trong người tôi.
Lúc còn là một đứa trẻ, những giai điệu của “when the smoke is going down”, “ Nothing else matters” “ Hotel California”, “Don’t speak” và “Don’t cry” đã ngấm vào tâm hồn, ẩn sâu trong đó, để rồi một ngày kia, khi tôi nghe rock, tôi chợt nhận ra được đó là những giai điệu quen thuộc của thời thơ ấu.

Ở cái tuổi còn học tiểu học, tôi nghe rock mà tôi chẳng hề biết đó là rock. Và cũng thật trớ trêu khi lúc ấy tôi lại luôn mồm chê rock, chê rock chỉ vì rock bị mang tiếng xấu. Ấy vậy mà ngày nào tôi cũng chìm trong những giai điệu rock ballad, đượm buồn của "74-75" của The Connells, Forever của Strovarius, "Don’t know what you got" của Cinderella, "Alone" của Heart… Tôi còn nhớ lúc ấy tôi rất thích một bài rock của The Cranberries - "Zombie". Ngày nào tôi cũng nghe, tôi cũng hát theo, hát cho tới lúc mẹ tôi nổi nóng và bắt tôi dẹp đi. "Zombie" được hát bởi một giọng nữ quá cá tính và mạnh mẽ. Giọng ca ấy hát dứt khoát, ngân dài và xa. Đó là một chất giọng rất đặc biệt. Một điểm ấn tượng khác đó là phần guitar, nó mang vẻ trầm tĩnh đến lạ lùng để rồi sau đó bùng nổ mãnh liệt.

Cho đến một ngày chị tôi mang về một CD rock ballad, đó là cái CD rock đầu tiên trong đời mà tôi thấy. Khi những bài hát trong CD ấy vang lên, tôi chợt nhận ra đó là "những người bạn cũ" từ ngày tôi còn chưa biết đọc tiếng Việt. "Sao những bài hát đó lại thân quen đến như vậy?" Và thế là tôi bước vào thế giới rock, xây dựng ngôi nhà âm nhạc trong cái thế giới ấy.

Lúc đó rock trong tôi là một thứ gì đó thú vị và bí ẩn. Nhưng càng đi sâu, càng nghe nó, tôi lại nhận ra là tôi đã nghe và si mê rock nhiều đến như thế nào khi tôi chưa biết rock. Ngày qua ngày tôi chìm trong Rock, và tôi đã nghiện… rock. Nó trở thành một phần cuộc sống của tôi, một phần mà tôi không thể thiếu. Khi nghe rock, tôi như tìm được chính mình, tìm được sự thoải mái tự do đến là kỳ. Tôi tìm thấy trong rock những đồng cảm, sự chia sẻ, và rock đã an ủi, tiếp sức mạnh cho tôi rất nhiều. Từ những lúc như vậy, tôi mới thấy rock cũng như một con người, một con người với cái vẻ lạnh lùng, sắt đá, một người đã từng bị xã hội gán cho những tiếng xấu, bị định kiến, bị cho là lập dị nhưng bên trong cái con người lạnh lùng ấy là một tâm hồn rất đẹp với muôn vàn cảm xúc, những cảm xúc luôn sưởi ấm cho tôi. Nhưng đôi lúc con người ấy lại quá nóng để rồi khiến tôi làm những việc rất “điên”, nhất là những
lúc tôi bị mất cân bằng. Dù vậy, tôi vẫn mãi yêu rock, si mê và cuồng dại. Sẽ mãi là như thế!

“What’s up” của 4 Non Blondes, một trong những bài rock hồi còn mới học lớp 1 rất ghiền mặc dù hồi đó không hề biết một chữ anh văn, cũng chẳng hề biết đó là rock. Những ấn tượng từ giọng hát khàn, mạnh mẽ, tiếng đàn guitar đến phong cách của ca sĩ đã làm cho tôi không thể nào quên được bài hát này. "What's up" là một trang kỷ niệm của tôi!



"Don't speak" của No Doubt với giọng ca quen thuộc của Gwen Stefani. Đó cũng là một ký ức không thể quên, một bài hát từ thuở nhỏ. Nó đã đi theo tôi trong suốt chặng đường 14 năm qua, luôn ở cạnh tôi những lúc tôi buồn nhất, và cũng luôn nhắc nhở tôi đừng bao giờ để mình như cô gái trong bài hát ấy, đánh mất người bạn của mình.



“The world is not enough” của Garbage trong phim điệp viên 007. Một bài hát ở các thuở tôi chưa biết rock. Giai điệu và cách phối bài hát gợi cho người ta sự chuyển biến không ngừng, sự thay đổi không những của cảnh vật mà kể cả con người.



"74-75" của Connells, với những tiếng đàn guitar réo rắc, nhịp điệu được lặp đi lặp lại, luôn làm cho lòng người đầm lại, mang lại cái cảm xúc vui buồn lẫn lộn. Tôi nghe bài hát này từ một cuốn băng cassette. Tôi nghe cuốn băng ấy trong rất nhiều năm, nhưng cho đến mãi sau này, tôi mới được biết tên và band nhạc hát nó.



“ Bohemian Rhapsody” của Queen cũng là một bài hát trong băng cassette cũ của tôi. Đó là một bản trường ca quá đỗi tuyệt vời! Với những trường đoạn và cách hát khác nhau, Queen đã kể cho ta nghe một câu chuyện về cậu bé nghèo hết sức truyền cảm. Queen quả là biết cách khiến cho người ta phải khâm phục trước tài năng của mình.



“High hopes” của Pink Floyd, một bản rock đã thoát khỏi cái hình ảnh quen thuộc của rock lúc bấy giờ khi giọng hát chỉ đóng vai trò làm nền, làm nổi bật cho phần Guitar. Phần Guitar cũng rất tuyệt vời, nghe Pink Floyed chơi mà tôi như có cảm giác tay đang lướt trên những dây đàn, làm cho tôi thấy được từng cơn gió, từng hạt bụi, từng xúc cảm.

http://www.youtube.com/watch?v=VK9qfVQ4Z04


Angels của Winthin Temptation dường như chứa đựng đầy những xúc cảm, giận dữ, thất vọng và cả nỗi buồn. Giọng ca nữ chính cao và trong tạo cho người ta cái cảm giác xa, không rõ ràng, như hình bóng trong buổi sương sớm, mà ở đây đó chính là những tiếng Guitar, những tiếng trống đầy mạnh mẽ. Xen vào đó là đoạn nghỉ với tiếng violon và tiếng gió làm cho ta cảm thấy được sự hụt hẫn của người trong bài hát. Đó chính là bản Gothic Rock luôn giúp tôi trong những cơn stress.

Cuối cùng là ba bài hát đã và luôn ghi sâu vào trong trí nhớ tôi: "Nothing else matters" của Metallica, "Don't cry" ( Bản Original) của Guns n Roses và "When the smoke is going down" của Scorpions. Những ca khúc rock luôn "ở bên cạnh" và "chia sẻ" với tôi những cảm xúc vui buồn trong cuộc sống.








Link Download các bài hát trong Entry:

Xta



Chủ Nhật, 18 tháng 10, 2009

For a relaxing weekend

Một món quà cho ngày cuối tuần của bạn thêm ý nghĩa. Cũng là cho riêng bản thân tôi, với một ngày cuối tuần thảnh thơi và không phải lo nghĩ.
(br/>
Sáng sớm thức dậy, trong cơn mơ ngái ngủ của một ngày thứ 7 đầu thu. Nhẹ nhàng lặng ngắm từng giọt nắng sớm chiếu nhè nhẹ lên thềm. Người ấy đang làm gì nhỉ? Chắc đang ngủ thôi. Nhớ quá.
Đường phố bắt đầu tỉnh giấc, xe cộ, người nói, kẻ rao... Cái ồn ào dễ chịu của buổi sáng mai. Dễ chịu tới mức làm cho con người sảng khoái, làm cho con người tỉnh hằn khỏi cái uể oải của buổi sáng, làm cho con người hát vang lên. Và làm cho ta nhớ tới em yêu. Nhớ lắm.
Dù rằng đôi lúc giận hờn này, đôi lúc ngại ngần, nhưng nhớ tới những thứ đã có được bên nhau, ánh mắt, tiếng nói, ước mơ, kỷ niệm là mọi thứ lại trôi qua thật dễ dàng, lại thấy gần nhau hơn, lại thấy cần chút uể oải nhưng dễ chịu của một giấc ngủ say. Dành tặng ai đó ánh nắng cuối tuần.


Thoát khỏi cơn buồn ngủ uể oải của một buổi sáng cuối tuần mùa thu, ta rong chơi dưới mưa cùng với một ai đó đặc biệt. Vui lắm vì lần đầu đi với người ấy như thế. Vui lắm vì cuối cùng cũng đến thứ 7, sau cái ngày thứ 6 chờ mãi chẳng thấy trôi. Cùng nhau tận hưởng cái nắng dịu nhẹ cuối thu, cùng nhau chuẩn bị cho một mùa đông ấm áp và dịu nhẹ như mơ. Tinh khiết biết bao.
Một thứ 7 tuyệt vời cùng với một ai đó đặc biệt cũng chỉ để cho ngày chủ nhật thêm tươi đẹp.


Sáng chủ nhật mở cửa nghe tiếng chim ca réo rắt, trời trong xanh thế làm sao cưỡng lại việc đi dạo vòng quanh được. Đoán thử xem việc gì sẽ xảy ra nào? Bước vào công viên, chắc ai đó đang chờ mình đấy. Gặp mình người ta sẽ nói với mình rằng:"chủ nhật đẹp trời thật", rồi, my god, cầu sao cô ấy nói yêu mình, chủ nhật tuyệt vời nhất của đời mình là đây. Mình sẽ tiện thể rủ cô ấy lái xe đi chơi, đi thật xa, đi mãi, sao lại bỏ phí một ngày chủ nhật đẹp trời thế chứ? Chắc rồi. Ngừng tưởng tượng, thực hành thôi. Và Ngày cuối tuần rực rỡ dưới đây là kết quả của hành động đấy.


Chúc bạn ngày cuối tuần vui vẻ.
Meoopal

Chủ Nhật, 4 tháng 10, 2009

Chút viễn vông lông bông với Lê Cát Trọng Lý

Quốc khánh cách đây hơn một năm.

Dạo đó trời cũng mưa mưa giống như bây giờ. Tôi và hai người bạn đang trên đường đến Oasis, một quán nhỏ nằm trong hẻm đường Nguyễn Chí Thanh. Không hiểu sao, cô bạn tôi đổi ý, nói "Mèo, đi quán khác, ko vô Oasis nữa". Quẹo ngay góc ngã tư đèn đỏ Trần Phú, Hùng Vương, vô một quán cafe rất nhỏ, cái biển tên bé xí chỉ có một chữ Nếp viết tay bằng phấn trên một cái bảng nhỏ kiêm luôn thực đơn của quán. Chúng tôi lên tầng 2. Tầng 2 của quán tạo cho tôi một cảm giác ấm đến lạ, có lẽ vì ánh nến, có lẽ vì những khoảng không gian gần nhau nhưng vẫn tạo được sự riêng tư tối đa, có lẽ vì cái đĩa nhạc hòa tấu đang bật lúc đó, có lẽ vì cái ghế nệm êm ái với áo ghế có loại hoa văn rất lạ. Tôi cười, một lựa chọn đúng cho một buổi tối mưa dầm. Nhưng đó chẳng phải lý do mà cô bạn tôi chọn Nếp. Có lẽ, vì cô bạn yêu chủ quán này, nên đoán rằng tối nay cô chủ sẽ hát. Mà đúng vậy thật, cỡ 8 giờ, bạn bè cô chủ kéo tới. Hai anh chơi guitar, chủ quán chơi guitar và một chị (theo lời bạn tôi là em của chị chủ quán cũ) chơi violon. Cô chủ có chất giọng khàn, một phần có lẽ vì cô hút thuốc lá, một chắc do trời sinh, hát Zombie mà tới bây giờ, tôi vẫn còn ấn tượng vì nó quá hay, hay hơn cả bản của The Cranberries mà sau này tôi mới nghe. Nhưng chị chơi violon đó cũng chẳng thua gì. Norwegian wood, Chênh vênh và Lạc, rợn xương sống. Hát bằng trái tim, đó là điều tôi cảm nhận vào tối hôm đó.

Khoảng 1 hay 2 tháng sau.

Tình cờ đọc blog của một chị bạn quen, có link "Nghe tôi kể này". Tâm trạng hôm đó của tôi cũng không được tốt cho lắm.

"Xin hãy đến đây, tôi kể cho nghe..."

Một mở đầu quá nhẹ nhàng cho một bài hát. Mà bản thân bài hát đó cũng thật sự là nhẹ nhàng, với tiếng ghitar thùng đệm nhỏ, nhẹ, xen lẫn tiếng violon ở khúc đầu, nhịp chậm, giọng ca cứ nhẹ nhàng, nhẹ nhàng kể "câu chuyện về người em gái xinh". Nhưng, sự nhẹ nhàng đó nó chỉ giống như là lót đường, là đế của một sự mãnh liệt, một sự mãnh liệt đến mức điên cuồng mà thôi. Cô em gái, nhẹ nhàng, dịu dàng, nhưng... Tôi cảm thấy tình cảm của cô nhiều, nhiều lắm. Cô yêu nhiều lắm, cây cỏ, mùa màng... Tôi thấy tình cảm của cô mãnh liệt lắm, làm chín mùa xuân, làm mùa hạ rạo rực, làm mùa đông mê mẩn... Đâu phải dễ dàng đâu.

Người em gái đã là một sự mãnh liệt, thì "câu chuyện về người điên" tiếp sau gần như là một sự cuồng si. Tình cảm quá nhiều, dù đã dành cho cả cây lẫn cỏ, cả hòn đá ven đường nó vẫn còn tiếp tục cháy. Để mong là mây gieo giắc tình cảm đó, đã mong lang thang để chia sẻ tình cảm đó, mong muốn kiếp sống chỉ để yêu, yêu như người điên để chẳng phải quan tâm gì cả...

"yêu tuổi trẻ bỏ hoang, cùng kiếp sống ơ hờ". Tôi cứ tưởng người viết bài này phải trên 30 tuổi kia. Google it. Lê Cát Trọng Lý, năm sinh, 1987. Ớh. Nơi sinh, Đà Nẵng. Ớh. Chị từng mở quán Nếp, Ớh. Cô bạn đã dẫn tôi đi quán Nếp ko hề biết điều này. WoW.

Hết tò mò về người hát, tôi tập trung vào cái "album" trên nhacso.net.

"Thương". Cái tên rất ngắn phải không? Cũng vẫn lối đánh guitar rất đơn giản ấy. Cũng vẫn giọng hát lạ lạ quái quái ấy. Vẫn kiểu kể chuyện từ từ, tưởng như dịu dàng ấy. Nhưng bài hát này có vẻ bớt dữ dội hơn bài trên, dù vẫn là "ghen với gió, giận cơn mưa, mong cho trời đứng lại" "giật nụ hôn từ gió khát"... Dường như đó chỉ là những cảm xúc nhẹ nhàng, vu vơ, làm vài ba cái vớ vẩn để quên một thứ gì đó thôi, chứ không day dứt và thôi thúc như trên. Ước mơ lớn, mong muốn lớn, và con người nhỏ bé, dường như làm ta say. Cô nàng trong bài hát bơ vơ (có vẻ chữ này ko đúng lắm), đắn đo suy nghĩ, nghĩ chán rồi vẫn chưa ra thế là mơ thôi... Đơn giản nhỉ...

Đó là hai bài lần đầu nghe tôi thích nhất của Lê Cát Trọng Lý. Sau này tôi thích thêm Cười Adam và Chưa ai cũng trong "album" đó. Mới có trên mạng là Ghen, Sen và Trời ơi. Đôi bờ thì đã có lâu rồi, cũng là một bài hát rất đáng nghe, mặc dù nó hơi hao hao giống Que Sera, một bài nhạc Pháp. Tưởng là tháng 8 Lý ra album, thế mà vẫn chưa thấy.

Hôm nay tôi dài dòng lắm nhỉ, nói thì nhiều mà cũng chẳng được bao nhiêu. Thôi kệ hỉ, lâu lâu cũng dài dòng một tẹo.

Meoopal