
Cầu mong sao... ngày mai đừng vội
Để giấc mơ em mãi có thực trên đời.....
Để giấc mơ em mãi có thực trên đời.....
...Lâu lắm rồi , lâu lắm rồi mới có một giấc mơ về cô ấy…Tự nhiên "ướt sũng" cùng cô ấy , rồi tự nhiên được ôm cô ấy vào lòng. Giờ vẫn còn nhớ y chang cái ngượng ngùng , cái e ấp…vùng vẫy trước khi nằm gọn vào cõi lòng mình , một cõi lòng biết đến sự tê tái khi hiểu rằng cuộc sống này còn tồn tại hai chữ… phôi pha .
Cứ y như một đứa trẻ , chồm dậy bật máy để nhìn lại cái dung nhan đó, cái con người ngay mới đây. Hình như hai tâm hồn đã chạm thấu vào nhau mặc dù chẳng chưa biết gì về nhau. Vẫn như thường lệ , vẫn xuyên suốt một đêm dài với ly cà phê đắng lịm, vẫn thả lòng mình để ôm hết những tiếng động của một đêm dài, vẫn có những giây phút thựng lại để tưởng nhớ về những chặn đường đã đi qua. Nhưng…nhưng hình như đêm nay có chút gì khác, có chút gì rạo rực , có chút gì sợ hãi, đôi khi không tưởng, đôi tay mình lại len lõi vào list nhạc để tìm nghe "Phôi pha" nữa !
Bạn có hiểu hết cảm xúc của chính mình không? Có hiểu vì sao mới đây bạn y như đứa trẻ? Biết mình đã kết thúc một giấc mơ, đã biết đó không là sự thật mà giờ tâm hồn bạn lại già cỗi, lại có suy nghĩ “ Đời người như gió qua “ hay không? Không biết từ thưở nào , mình lại có cái cảm giác sợ sệt , sợ những cảm xúc cô đọng lại , sợ có lúc nó vén cục lại , rồi không thành lời , rồi có một ngày , phải tự tay mình nén chặt trong đáy sâu của cõi lòng …Có lẽ từ khi bước chân mình đổi hướng , từ khi xóa bỏ con đường đã đi , con đường đó tự nhiên thiếu vắng một bóng hình ai đó ! Để rồi giờ dưới chân mình toàn là đá sỏi , rồi nhận ra rằng cái gì rồi cũng bị thời gian phôi phai thôi!
Rồi...một ngày
Không còn ai
Đường về ôi quá dài , những đêm xa người
Chén rượu cay một đời tôi uống hoài
Trả lại từng tin vui cho nhân gian chờ đợi .
Hình như ngày nào , cũng chuẩn bị sẵn một tâm trạng , chuẩn bị sẵn một nỗi cô đơn khô khốc. Không còn một ai, không còn thứ gì để tiếp nối, mới chốc đây còn khẽ lướt qua một tâm hồn ai đó mà giờ tự nhiên thấy dài , tự nhiên thấy xa , tự nhiên thấy hình như là mãi mãi.
Thôi kệ ! Cứ trả lại nàng cho đời , trả lại những gì mới nằm gọn trong mình cho nhân gian , biết đâu đó …ai đó và mình cùng đợi ...!
Cuối cùng , có một ngày , tóc mình cũng sẽ bạc, cũng thấy được cuộc đời này mĩm cười như thế nào ...và khuya, cũng nhìn lại ,cũng sẽ thấy trần gian này còn những tâm hồn tựa mình như những năm xưa
...Thôi về đi !

UdS